Tiêu đềGió mùa đông bắc về... ThuộcHà Hồng | Hồ Hoàn Kiếm | Kỷ niệm riêng của mỗi người Th.gianThu, 15 Nov 2012 15:26:12 +0000 Tác giảMr.Hohoankiem Địa chỉgio-mua-dong-bac-ve-t570/ Nội dung Những con đường se lạnh, rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh. Hàng cây già nua trút lá, cố nép mình trong vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng giăng giữa lòng phố buồn tênh. Mùa đông đến từ lúc nào, có phải từ lúc có cơn gió lạnh lùa qua ô cửa, thổi bay tập bản thảo những bài thơ dở dở ương ương em viết cho mùa. Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới http://hohoankiem.org/attachment.php?fid=689 Ca khúc: Gió mùa về Nhạc sĩ: Lê Minh Sơn Trình bày: Ngọc Khuê Em mặc thêm áo ấm bước xuống đường, thấy phố nằm co ro trong cái mảng màu xám xịt, bạc phếch và ảm đạm đặc trưng của mùa đông. Đi lang thang qua những quán cóc xiêu vẹo trên vỉa hè, lòng chạnh buồn khi những hồi ức tưởng đã tan vào tháng năm bỗng khe khẽ trở mình. Thứ nước mắt ngỡ đã đóng băng từ ngày ấy lại lăn dài trên má em nóng hổi. Ừ thôi thì cứ khóc đi, nhưng nhẹ nhàng thôi, đừng để ai nhìn thấy. Hãy quay về căn nhà nhỏ của mình, vùi đầu vào chăn ấm, và để cho nó chảy ướt gối, nhưng đừng có nấc lên như thế! Và lại lắng nghe một ca khúc để thấy lòng mình nhói lên, để thấy mình vẫn còn buồn, thương, nhớ, tiếc - những cảm xúc rất người, để lại cười vu vơ vì điều xa xỉ đó. Nghe đi em - Ngọc Khuê - cái chất giọng là lạ, với những giai điệu là lạ, kén người nghe nhưng khi nghe rồi thì sẽ hóa đam mê... Gió mùa đông bắc về Đèn trên phố mờ sương lạnh Con chim trên cây không hót Em ngồi em chải tóc. Nghe đi em - những nốt nhạc âm âm trong giai điệu bập bùng như ngọn lửa hồng nhảy múa trong đêm lạnh, vậy mà sao vẫn có cảm giác se sắt cả thịt da. Bỗng thấy mình như trở về đêm đông của một mùa xa xưa nào đó, chỉ có sương trắng đêm và những ngọn đèn đường mờ ảo, không đủ sáng để soi tỏ bước chân người lang thang quay về lối cũ. Lối đi giờ cũng mịt mù sương, chỉ còn lại những hàng cây bên đường gối đầu lên nhau say ngủ, cả con chim hình như cũng đang vùi mình trong chiếc tổ ấm áp, chẳng còn buồn cất cao tiếng hót. Có người con gái ngồi bên ô cửa chải mái tóc dài đã in vết thời gian qua mùa mùa lá đổ, trong cái lạnh của đêm và cái lặng lẽ, nhẫn nhịn đã chạm đến đáy tâm hồn mình. Tay em lạnh, môi em lạnh Sao chẳng có anh? Bông hoa hồng ai mang tặng Sao chẳng thấy anh. Mùa đông ùa về trong từng cơn gió rét buốt, lạnh căm đôi bàn tay nhỏ chẳng có ai sưởi ấm, cả bờ môi thiếu nữ cũng héo mòn theo ngày tháng, vậy mà người thương giờ vẫn ở phương nao. Cô gái ấy giống em, nhưng không chỉ lạnh đôi tay, lạnh bờ môi mà còn lạnh tự sâu thẳm trong tim, lạnh đến mức đã không còn biết đau, biết nhớ. Thềm nhà còn đó những đóa hoa ai mang tặng. Tránh sao được những ánh nhìn thầm thương trộm nhớ lúc đương độ xuân thì? Nhưng em chỉ ước ao có được nụ hồng pha lê một thời ước hẹn, nào ngờ pha lê cũng từ cát bụi, rồi sẽ trở về cát bụi một khi lời hứa bị lãng quên... Tiếng chuông chùa xa Vỡ trong chiều hoang vắng Kìa tiếng rao của ai Xé tan màn đêm rét mướt Rồi em sẽ lại lang thang qua từng con phố tưởng đã bị lãng quên khi thời gian nhuốm lên từng mảng màu ưu tư trầm mặc, chợt giật mình bởi tiếng chuông chùa trong một chiều hoang vắng. Âm thanh vang vang như đưa em chạm tới nơi thiền định, để trong một phút giây được lãng quên trần tục, quên đi mọi phiền muộn mà ai cũng từng mắc nợ một khi đã chọn kiếp làm người; để lại ước ao rằng cảm giác bình yên đến thành trống rỗng này sẽ kéo dài mãi mãi... Nhưng những âm thanh của đời thực lại kéo em trở lại chốn nhân gian khổ đau như một lẽ tất yếu. Đó là tiếng rao của những con người vẫn lặng lẽ mưu sinh trong đêm tối. Cuộc đời họ cũng khổ đau và tủi cực đó thôi, dù là cách này hay cách khác... Âm nhạc của Lê Minh Sơn thật lạ, mê hoặc, quyến rũ, rất thực mà lại rất ảo. Vẳng một tiếng chuông chùa xa để đưa người ta đến nơi thoát tục, rồi ngay lập tức lại quay về với một tiếng rao đêm lảnh lót của những người bán hàng rong... Hai âm thanh tưởng như không thể dung hòa lại đứng sóng đôi trong những câu hát ngân dài, ám ảnh. Người nhạc sỹ ấy đã đưa cả những âm thanh đời thường vào âm nhạc của mình, đó là những tiếng rao mà ta vẫn lắng nghe mỗi ngày trên đường phố: "Vỏ chai vỏ hộp sách báo bán đi...". Phải chăng đó cũng là âm nhạc - một bản hòa ca của những cuộc mưu sinh thầm lặng trong đêm? Gió mùa đông bắc thổi đưa cánh cửa gỗ trên gác mái kêu cọt kẹt... Em chìm vào hồi ức, mơ màng, văng vẳng giọng cô ca sĩ đưa cả vào những giấc mơ lạnh buốt: "Gió mùa về, gió mùa về..." Tác giả: Hoàng Hải Anh Theo: TuanVietnam Generated by Bo-blog 2.1.1 Release